NHÀ BÁO NGUYỄN THỊ HẰNG NGA: “Nữ tướng” luôn làm tròn vai

Chuyện sống chết ở đời không ai có thể vượt qua quy luật sinh, lão, bệnh, tử. Thế nhưng, mỗi lần nghe tin người quen biết với mình, thân thiết với mình từ giã cõi đời đều thấy lòng rưng rưng, thương thương, nhớ nhớ… Nhà báo Nguyễn Thị Hằng Nga đã để lại trong tôi cảm xúc ấy, và tôi tin không chỉ bản thân mà nhiều người từng tiếp xúc, quen biết với chị cũng thế.

Đau đáu với đời sống của cán bộ, công nhân viên

Khi tôi gia nhập đại gia đình Báo Người Lao Động, biết chị Hằng Nga là Phó Tổng Biên tập phụ trách trị sự. Ngày đó, lãnh đạo Báo Người Lao Động chỉ có anh Phan Hồng Chiến – Tổng Biên tập – và chị.

Qua thời gian, tôi mới biết chị Hằng Nga là người “tô son điểm phấn” cho những “chủ trương chiến lược” của báo. Nhìn ở góc độ quan hệ công chúng, với tôi, chị là số 1. Nếu bỏ nghề báo, bước vào con đường kinh doanh, chắc chắn chị sẽ thành công. Nhưng nói theo chị, nghề tìm người chứ người không tìm nghề và nghề làm báo đã theo chị cho đến cuối đời.

Với vai trò Phó Tổng Biên tập phụ trách trị sự, chị Hằng Nga luôn đau đáu với đời sống của cán bộ, công nhân viên cơ quan, những mong anh chị em yên tâm làm nghề, sống được với nghề. Bản thân tôi cùng một số anh chị em khác gắn bó với Báo Người Lao Động cho đến ngày nghỉ hưu đã nói lên điều đó.

Nhớ lại ngày ấy, anh chị em trực đêm đều được bữa ăn tối (tô phở hoặc tô bún) lúc 21 giờ – 22 giờ; mỗi sáng họp hội đồng biên tập, mỗi người có được ly cà phê. Bây giờ kể lại, thấy chỉ là “chuyện nhỏ”, nhưng đối với chúng tôi quý lắm, thương lắm. Dĩ nhiên, chuyện này do Ban Biên tập quyết, nhưng nếu người “giữ tay hòm chìa khóa” nói không thể, thì sẽ không thể.

Báo Người Lao Động có được vị trí “đắc địa” hôm nay, tôi nghĩ không ai không nhớ tới công sức của chị Hằng Nga, kể cả nhiều việc khác đem lợi nhuận cho báo. Ngày đó, thấy tôi tò mò nhìn chiếc máy phát điện dưới gốc cây vú sữa gần cổng cơ quan, chị bước ra cho biết vừa vận động được nhà tài trợ giúp 150 triệu đồng mua, phòng khi đang làm báo giữa chừng bị cúp điện.

Bác Vỹ (bảo vệ) thường nói vui: “Phụ nữ Việt Nam vốn hay lam hay làm/ Có Đảng chỉ đường đã bừng đôi mắt sáng” theo lời một bài hát. Giờ nhớ về chị, nhìn lại chồng con chị, sự nghiệp một đời làm báo của chị, tôi thấy lời bài hát ấy như đang nói về chị.

NHÀ BÁO NGUYỄN THỊ HẰNG NGA: "Nữ tướng" luôn làm tròn vai - Ảnh 1.

Nhà báo Nguyễn Thị Hằng Nga (thứ hai từ phải qua) với các phóng viên Văn phòng Hà Nội, khoảng năm 2005Ảnh: T.L

Hai vai gánh nặng

Điều đáng quý ở chị Hằng Nga là “quan tính” không lấn nhân tính và luôn cố gắng vươn lên bằng thực lực của mình.

Ngày tôi về Người Lao Động, chị không còn viết báo nhưng rất chịu khó học. Những năm cuối thập niên 90 của thế kỷ trước, chị tranh thủ trở lại giảng đường đại học và tốt nghiêp cử nhân báo chí Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn – ĐHQG TP HCM. Gương hiếu học của chị cũng đã góp phần giúp lớp phóng viên trẻ nhìn lại mình.

Thời chị Hằng Nga thay anh Phan Hồng Chiến đảm nhận vị trí Tổng Biên tập Báo Người Lao Động đã để lại trong tôi ấn tượng khó phai. Một hôm trực báo, gần 0 giờ khuya, báo thường chờ cột tin “Thế giới trước 0 giờ”, anh Đồng Phước Vinh (Phòng Quốc tế) xuống chỗ anh em đang trực, nói Bộ Quốc phòng Mỹ cho biết 12 giờ trưa (tức 0 giờ ở ta) họp báo, không biết có đánh Iraq hay không. Anh em tòa soạn đề nghị báo cho Tổng Biên tập – chị Hằng Nga.

Nhoáng một cái, chị có mặt ở cơ quan, chỉ đạo anh chị em chờ thông tin. Ai cần ăn gì, uống gì cho tỉnh táo thì gọi người ta mang đến. Và Mỹ đánh Iraq thật. Chị cho gọi anh em Phòng Quốc tế, kể cả cộng tác viên của phòng, tập trung phản ánh kịp thời chiến sự ở Iraq; chỉ đạo tòa soạn gác một số trang “nằm” để phản ánh cuộc chiến nóng hổi này.

Sáng hôm sau, Người Lao Động là tờ báo duy nhất của làng báo phản ánh đầy đủ, sốt dẻo chiến sự ở Iraq. Anh Nguyễn Quốc Dũng (trưởng bộ phận phát hành) cười tươi như hoa, cho biết nhà in chạy liên tục từ khuya đến 10 giờ sáng mới đáp ứng được nhu cầu của các đại lý phát hành.

Với vai trò đại biểu Quốc hội, qua báo chí phản ánh, chị Hằng Nga cũng đã làm tròn trách nhiệm của người đại biểu nhân dân. Theo chị, thêm việc thêm phần trách nhiệm, dù phải hai vai gánh nặng nhưng lại thêm niềm vui, biết thêm nhiều điều trong cuộc sống, hiểu thêm về vai trò, nhiệm vụ của người làm báo, viết báo.

Chị nói vui, cũng may ông Thọ nhà mình (anh Nguyễn Quang Thọ – Tổng Biên tập Báo Yêu trẻ) cũng làm báo, nên dễ cảm thông và quán xuyến công việc gia đình giúp, chứ khác ngành, khác nghề chẳng dễ gì. Tôi nói đó là phước duyên của chị.

Trong gia đình, ngoài xã hội, chị Hằng Nga cứ y theo 4 từ tôi viết tặng chị lúc trước là việc gì cũng xong (tôi viết tặng chị 4 từ “Khoan tắc đắc chúng” – Khoan dung thì được lòng người – trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử). Chị cười nói, trò chuyện với tôi như trò chuyện với… đạo sĩ, nhưng dễ nghe.

Biết tin chị Hằng Nga qua đời, anh chị em trong đại gia đình Báo Người Lao Động đều nói lời thương tiếc. Với tôi, sự ra đi của chị là sự giải thoát viên mãn. Mấy năm qua, bệnh tật hành hạ chị, ai biết cũng thương, cũng xót nhưng không ai có thể gánh giúp cho chị.

Kể từ hôm nay, cõi đời này vắng chị. Những người còn sống từng quen biết chị sẽ nhớ chị, nhất là anh Thọ và hai cháu Thùy Dương, Thăng Long.

Tôi tin chị ra đi thanh thản, bởi đã hoàn thành xuất sắc một kiếp làm người. Ông cha ta thường nói: “Nhìn lên thì chẳng bằng ai. Đến khi nhìn xuống, chẳng mấy ai bằng mình”. Chị cứ nhìn bạn bè đồng lứa, kể cả lớp người trên chị và dưới chị, có mấy ai đạt thành tựu như chị đâu. Hai con của chị nay đã trở thành người hữu dụng cho xã hội, thế là vui rồi.

Vui vẻ ra đi, chị Hằng Nga nhé. Xin tiễn biệt chị! 

Nguồn bài viết : https://nld.com.vn/nha-bao-nguyen-thi-hang-nga-nu-tuong-luon-lam-tron-vai-19625091421111659.htm